Ninh Hề Nhi dở khóc dở cười, sao cô lại quên, dù bình thường Kỷ Dạ Bạch có kiêu ngạo có phô trương như thế nào đi chăng nữa thì thật ra hắn chỉ lớn hơn cô một tuổi, đến lúc lên cơn ấu trĩ thì còn giống một đứa con nít hơn cả cô.
Cô chỉ có thể dịu giọng dỗ hắn, "Anh đi lên đi, em bảo đảm sẽ không ném nữa! Ai ném thì người đó là con cún!"
Kỷ Dạ Bạch cẩn thận liếc nhìn cô, tính tình so với người khác còn khó chiều hơn, "Ông đây không tin!"
Quả nhiên là lại lên cơn ấu trĩ đấy! Bình thường tự xưng là "anh đây" đã đủ trẻ trâu, giờ nhảy phát một thăng cấp thành "ông đây"…
"Em không ném, em thật sự không ném nữa... Anh đừng ngâm mình ở trong nước nữa, nước này rất bẩn, trên người của anh có miệng vết thương, lỡ mà vết thương bị nhiễm trùng thì làm thế nào... Kỷ Dạ Bạch, anh có đầu óc hay không thế? Anh có thể suy nghĩ cho sức khỏe của mình được không hả?"