Giọng nói của hắn vỡ vụn, khàn và sạn, đậm đặc đau thương.
Bao nhiêu lời quở trách đã lên đến miệng rồi cuối cùng lại bị ông cụ Kỷ nuốt ngược vào trong.
Ông cụ kinh ngạc nhìn cháu trai của mình, ông đã dõi theo Kỷ Dạ Bạch từ nhỏ cho đến lớn, ông chưa bao giờ nhìn thấy thằng nhóc này buồn bã đến vậy.
Ông cụ thở dài một hơi, thổn thức nói: "Không biết là cái nghiệp gì nữa..."
Đuôi mắt Kỷ Dạ Bạch đỏ bừng bừng, hắn quỳ trước mặt ông cụ Kỷ, "Là cháu không tốt, là cháu đã đánh mất cô ấy..."
Người con gái của hắn, hắn đã không thể tìm ra được nữa rồi.
Hắn gần như không chợp mắt tìm ba ngày ba đêm ở nước Anh, sử dụng hết mọi thế lực nhưng bất kể như thế nào cũng không tìm thấy được Ninh Hề Nhi.
Cho đến hôm nay nghe thấy được tin tức ông cụ Kỷ tỉnh dậy, hắn mới bay trở về nước.