Âu Phong Dịch!
Sao anh ta lại ở đây?
Ninh Hề Nhi trợn tròn mắt, nhìn Âu Phong Dịch không chớp mắt.
Tên chủ xe ngang ngược nói: "Mày nói đây là người của mày thì nó là người của mày chắc? Thế tao nói nó là vợ tao thì sao!"
"Ha ha..." Âu Phong Dịch cười nhẹ, nụ cười tựa như gió tháng tư, gãi nhẹ qua lòng thiếu nữ.
"Buông cô ấy ra, nếu không thì mày sẽ tự gánh lấy hậu quả."
Giọng nói chầm chậm nhẹ nhàng, không thèm để tâm, dịu dàng vô cùng nhưng lại khiến cho người ta không thể không kiêng dè.
"Vậy nếu tao không buông thì làm sao? Cô ta đụng phải xe tao, theo lý là phải bồi thường! Tao dẫn cô ta tới Cục Cảnh sát nói chuyện!" Tên chủ xe đổ mồ hôi, vẫn ương bướng nghểnh cổ lên nói.
"Ưm, thật vậy sao?" Âu Phong Dịch mỉm cười, nhanh như chớp đặt một vật màu đen vào huyệt thái dương của tên chủ xe.
Tên chủ xe lập tức câm như hến.
Mồ hôi lạnh trên trán rơi tí tách.
Súng! Tên này có súng!