Lúc này, trong đầu Ninh Hề Nhi đột nhiên xuất hiện một câu: Lòng hiếu kỳ hại chết con mèo!
Các cụ thật sự là nói cấm có sai câu nào.
Đôi môi cô bị Kỷ Dạ Bạch chiếm lấy, bị hắn hôn sâu một lúc mới nhẹ nhàng lui lại. Hắn thỏa mãn nhìn đôi môi hồng nhạt của Ninh Hề Nhi bị giày vò thành màu đỏ ửng, nước bọt của hai người thấm ướt đôi môi ấy khiến nó như một đóa hoa dính sương đêm.
"Đồ lừa đảo!" Ninh Hề Nhi giận dữ đấm vào ngực hắn, "Anh đã bảo là không lợi dụng để động tay động chân với em cơ mà!"
"Ông xã hôn bà xã là thực hiện nghĩa vụ của vợ chồng cơ mà, sao em có thể gọi là lợi dụng được?" Kỷ Dạ Bạch cười trêu chọc, đầu ngón tay vuốt nhẹ lên môi Ninh Hề Nhi, "Nếu em không hài lòng thì chúng ta tiếp tục nhé?"
Ninh Hề Nhi như gặp phải đại họa, hu hu hu... tại sao Đại Bạch có thể xấu xa đến vậy?
"Em hài lòng, em hài lòng mà..." Cô nhỏ giọng đáp, sau đó Kỷ Dạ Bạch khẽ gật đầu, "Nếu em hài lòng thì hôn thêm cái nữa nhé."