"Đừng đánh em, không cao được nữa đâu." Ninh Hề Nhi chu miệng oán hận.
"Hừ, dù em có cao nữa thì vẫn là đứa lùn, đồ chân ngắn mà thôi!"
"Anh anh anh..."
Ninh Hề Nhi tức sôi máu, nhưng mà nhìn lại chân của mình với đôi chân dài miên man của Kỷ Dạ Bạch, cô chỉ có thể chấm khăn lau nước mắt.
Chân Đại Bạch thật sự rất dài! Còn của cô... Thôi đừng nói nữa, cô chỉ muốn vì bản thân mà rơi lệ.
"Bé heo Ninh, em nhớ cho anh, chỗ này là của một mình em, em phải giữ nó cho cẩn thận..."
Tay hắn đặt trên ngực, ngữ khí thành khẩn cùng vẻ mặt nghiêm túc của Kỷ Dạ Bạch khiến Ninh Hề Nhi nghe thấy cũng phải đỏ mặt tai hồng, tim đập rộn ràng.
"Em biết rồi..." Cô hàm hồ nói, "Em tin tưởng anh, vậy được chưa?"
Kỷ Dạ Bạch tựa như trút được gánh nặng, xoa xoa đầu cô, "Buồn ngủ chưa?"