Điềm Tâm giống như đứa bé ở trong nhà trẻ, cô ngoan ngoãn đặt tay lên đầu gối, hơi nghiêng đầu, mặc cho Trì Nguyên Dã dùng tay rẽ tóc cho mình rồi lắc lắc, hất tóc cô thành một đường cong xinh đẹp.
Máy sấy thổi rất êm tai, động tác của Trì Nguyên Dã lại nhẹ nhàng giống như đang vuốt ve một món đồ quý giá.
Cảm giác hạnh phúc bao phủ lấy Điềm Tâm, cô nhắm hai mắt lại, "Trì Nguyên Dã…"
"Hả?"
"Lâu rồi không có ai sấy tóc cho em như anh."
Âm thanh của máy sấy ngưng lại, mặt Trì Nguyên Dã trở nên khó chịu, "Ý của em là còn có người con trai khác từng sấy tóc cho em sao?"
"Vâng, có đó, lúc nhỏ ba em thường sấy tóc cho em lắm, sao vậy?" Điềm Tâm vô tội mở to mắt.
Thiếu chút nữa là bình dấm chua của Trì thiếu đã bị đổ nhào, nghe lời Điềm tâm nói xong mới khó khăn thăng bằng lại.