Người phụ nữ trung niên bám theo rất nhanh, bắt chuyện với Điềm Tâm, "Cô bé à, cháu bao nhiêu tuổi rồi?"
"Cháu 16 tuổi."
"Ồ, lên cấp ba rồi nhỉ? Con gái tôi 18 tuổi, năm nay thi đại học!"
Điềm Tâm gượng cười với bà ta.
Thật ra hiện tại trong lòng cô rất buồn bực, hoàn toàn không muốn nói chuyện, cũng không muốn để tâm đến ai khác.
Nhưng cảm thấy dì này... trông rất đáng thương.
"Haizz, nhìn cháu thì tôi lại nghĩ đến con gái tôi, nhưng còn cách nào đâu? Điều kiện nhà chúng tôi không tốt, chỉ có thể ra ngoài làm công để phụ giúp kinh tế trong nhà, nếu không, ngay cả học phí của con gái cũng không đóng nổi! Nghĩ lại tôi thấy thật có lỗi với con bé, tôi với ba nó không có bản lĩnh gì, không thể ở bên cạnh con bé cùng chuẩn bị đối mặt với kì thi đại học, tôi đành phải để con bé ở nhà một mình..." Người phụ nữ vừa nói vừa lặng lẽ lau nước mắt.
Ừm.
Điềm Tâm hơi xúc động, lại nghĩ tới ba mẹ còn đang nằm hôn mê trong bệnh viện.