Chảy nhiều máu và sốt cao như thế, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa thì chắc chắn Trì Nguyên Dã sẽ chết!
Không, cô không thể ngồi ở đây chờ chết, lại càng không nên chỉ biết ngồi khóc.
Khóc không giải quyết được bất kỳ vấn đề gì.
Điềm Tâm lau nước mắt, nhẹ nhàng đặt Trì Nguyên Dã dựa vào sườn đất ở phía sau.
Cô ngước mắt lên.
Đôi mắt kia trong đêm tối sáng ngời và đầy kiên định.
"Trì Nguyên Dã, anh gắng chịu đựng nhé, em sẽ lập tức tìm người tới cứu anh, em xin anh, nhất định phải kiên trì." Điềm Tâm vuốt ve gương mặt Trì Nguyên Dã, sau đó đứng thẳng dậy.
Hình như mắt cá chân bị trẹo đã hơi đỡ hơn một chút, chỉ là khi đi đường vẫn sẽ đau.
Cô cắn răng, nỗ lực kéo cơ thể mình tiến lên phía trước rồi ngước mắt nhìn lên độ dốc của sườn núi này.
Cô và Trì Nguyên Dã mắc kẹt trong khe hở giữa hai dốc đứng, cao... khoảng chừng bốn, năm mét?
Đây không phải là núi, mà là sườn dốc đụn lên thành đồi núi nhỏ.