Trì Nguyên Dã liếc mắt nhìn ngón tay Điềm Tâm đang đặt trên mặt mình.
Điềm Tâm cả kinh, vội vã muốn rút tay lại, ai ngờ giây tiếp theo lại bị Trì Nguyên Dã nắm thật chặt, không chịu buông tay.
Cậu ngước mắt lên, đè chặt tay của Điềm Tâm, cứ thế nhìn cô chăm chú bằng ánh mắt nóng bỏng.
"Này, cậu..." Điềm Tâm hơi luống cuống.
Trì Nguyên Dã hé môi mỏng, "Đỡ tôi dậy."
Điềm Tâm ồ một tiếng, vội vàng cố gắng đỡ Trì Nguyên Dã từ trên đất lên rồi để cậu ngồi dựa lưng vào phía sau.
Trì Nguyên Dã đã chảy rất nhiều máu nên nhìn qua trông rất yếu ớt, sắc môi cũng đã tái nhợt.
"Cậu không sao chứ? Chúng ta bị mắc kẹt ở đây, không có điện thoại di động, cũng không lên được, hơn nữa..."