Nhưng nhắc đến Trì Nguyên Dã, khuôn mặt nhỏ nhắn của Điềm Tâm xụ xuống trong nháy mắt, "Tôi ghét nhất chính là tính cách đó của cậu ta."
Kim Thánh Dạ lại mỉm cười, "Tính tình của cậu ấy đã tốt hơn trước kia rất nhiều rồi."
Phải không? Sao cô nhìn không ra.
Điềm Tâm bĩu môi, "Cậu ta là hội trưởng hội học sinh, có cần thiết phải sống trong ký túc xá này với người bình thường như chúng tôi không? Sống trong khu biệt thự dành riêng cho thành viên hội học sinh tốt hơn biết bao nhiêu."
"Có lẽ... bên ngoài biệt thự mới có người làm cho cậu ấy nhớ thương." Kim Thánh Dạ sâu xa nói.
Toàn bộ đầu óc của Điềm Tâm chỉ còn lại cảnh Trì Nguyên Dã gọi điện thoại vừa rồi, "Anh chỉ Hạ An Nhược sao?"
Kim Thánh Dạ cười thản nhiên, không hề nói lời nào.
Đinh ——
Thang máy dừng ở tầng 7.
Kim Thánh Dạ đưa Điềm Tâm đến cửa ký túc xá, mỉm cười nhìn cô, "Vào đi."