Điềm Tâm hơi kinh ngạc nhưng rồi mau chóng phản ứng lại, sắc mặt không mảy may thay đổi, "Tôi không biết cô đang nói gì."
"Không biết hả? Được lắm, có ngon thì cậu cởi áo ra xem, dù sao thì cậu là con trai mà, sợ gì?" Hạ An Nhược bước lại gần, giọng điệu hùng hổ.
Điềm Tâm cau mày.
Đúng lúc này, bác sĩ quay lại, anh ta vừa mở cửa ra thì thấy Hạ An Nhược và Lạc Lâm Lâm đang căn vặn Điềm Tâm.
"Bác sĩ, phiền anh đưa hai người họ ra ngoài, hai cô này cứ như chó điên ấy, tự dưng xộc vào đây cắn lung tung, có để người ta được nghỉ ngơi không chứ?" Điềm Tâm nói, tỏ vẻ trơ trọi một mình không ai quan tâm.
Anh chàng bác sĩ nhớ lại thái độ của Trì thiếu đối với Điềm Tâm lúc nãy, đương nhiên đứng về phía cô, bèn nghiêm nghị nói, "Hai bạn học này xin ra ngoài cho, đừng làm phiền bệnh nhân nghỉ ngơi."