"Vậy không tốt à? Đã tiêm xong rồi đấy." Bác sĩ mỉm cười nhìn Điềm Tâm.
Lúc này Điềm Tâm mới hoàn hồn, đầu óc rối rắm.
"Trong thời gian này đừng để chân chạm vào nước, cũng chú ý không được ăn hải sản, dễ khiến vết thương nhiễm trùng…" Bác sĩ dặn dò.
Điềm Tâm chẳng còn lòng dạ nào mà gật đầu nữa, trong đầu cô giờ chỉ còn mỗi cái ôm vừa rồi.
Nếu như nói hôm qua Trì Nguyên Dã uống say, vì thế nên mới lôi kéo cô không chịu buông, thậm chí còn hôn cô nữa.
Đó là vì lúc ấy cậu không còn tỉnh táo.
Nhưng bây giờ… bây giờ là thế nào?
Cũng may sau khi bác sĩ ra khỏi phòng, Trì Nguyên Dã phải nghe điện thoại nên cũng vội vã đi ra ngoài.
Trong phòng bệnh chỉ còn một mình Điềm Tâm.
Cô nằm trên giường, lòng thấp thỏm!
Không thì… thừa dịp lúc Trì Nguyên Dã chưa quay lại đây, tranh thủ chuồn đi?