Câu hỏi này quả là ý tứ sâu xa.
Đầu óc Điềm Tâm rối bời, bực bội ngước mắt nhìn cậu, "Việc gì cậu phải để ý lý do? Trả lại đây cho tôi!"
Nào ngờ Trì Nguyên Dã lại giơ lên cao, khiến Điềm Tâm không cách nào với tới.
"Này, Trì Nguyên Dã!" Điềm Tâm nổi giận thực sự.
Đôi môi mỏng của Trì Nguyên Dã khẽ nhếch, cậu nhìn thẳng vào mặt Điềm Tâm.
Ánh mắt cậu sâu thẳm, dường như có thể xuyên thấu lòng người.
Không có mắt kính che đậy, lại bị cậu nhìn chằm chằm như vậy, Điềm Tâm không khỏi chột dạ.
Cô vội vàng nhìn đi chỗ khác, cúi đầu nhìn hoa văn trên chăn.
Có phải Trì Nguyên Dã đã nhận ra cô là ai không nhỉ?
Điềm Tâm thấy bất an trong lòng.
Trong lúc Điềm Tâm như đứng đống lửa, như ngồi đống than, Trì Nguyên Dã chợt lên tiếng, "Cậu không đeo kính đẹp hơn đấy."