Điềm Tâm kinh ngạc nhìn theo nhưng rất nhanh liền hồi thần, cô liếc mắt nhìn Lạc Lâm Lâm và Hạ An Nhược rồi cất bước rời khỏi lớp A.
"Tức chết tôi, tên khốn kiếp kia! Nhìn dáng vẻ nghèo hèn của cậu ta kìa, rốt cuộc cậu ta đã làm cách nào để chui được vào trường chúng ta cơ chứ?!" Lạc Lâm Lâm tức đến ngứa răng.
Hạ An Nhược rũ hàng mi thật dài, "Lâm Lâm, sao mình cứ có cảm giác... Nguyên Dã đang giúp cậu ta nhỉ?"
"Sao có thể chứ!" Lạc Lâm Lâm lập tức kêu lên the thé, ngay sau đó vỗ vai an ủi Hạ An Nhược, "Cậu đừng suy nghĩ nhiều, vừa rồi Trì thiếu còn không nói với tên An Tân kia lấy một câu, thậm chí còn không nhìn mặt cậu ta! Hơn nữa, tên An Tân kia là nam sinh mà, sao phải sợ một nam sinh chứ? Chẳng lẽ cậu sợ Trì thiếu..."
"Suỵt, đừng có nói bậy bạ!" Hạ An Nhược vội vàng ngăn Lạc Lâm Lâm.
Điềm Tâm mờ mịt ra khỏi lớp A.
Trong đầu đều là hình dáng Trì Nguyên Dã đột nhiên xuất hiện lúc vừa rồi.