Nhìn Lạc Lâm Lâm, còn có Hạ An Nhược đã lâu không gặp mà vừa nhìn đã chỉ muốn xông thẳng đến cho cô ta một cái tát. Điềm Tâm hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn bọn họ, "Tôi làm gì à? Các người làm gì với tôi thì tôi sẽ trả lại thế ấy!"
Hạ An Nhược trợn mắt nhìn Điềm Tâm chằm chằm, tức giận không nhẹ, nhưng do e ngại bạn học xung quanh, còn muốn giữ mặt mũi nữ thần của mình nên cô ta không tiện kêu khóc om sòm.
Ngược lại, Lạc Lâm Lâm hổn hển chỉ vào Điềm Tâm, "Cậu... cậu ức hiếp hai nữ sinh, rốt cuộc cậu có phải con trai không!"
Vốn dĩ tôi cũng đâu phải là con trai.
Điềm Tâm trợn trắng mặt, tiến lên, đập tay lên bàn, "Tôi cảnh cáo các người, người nào làm gì tôi thì tôi sẽ làm vậy với họ, bất kể trai gái!"
"Cậu..." Hai người Lạc Lâm Lâm và Hạ An Nhược mắt to trừng mắt nhỏ, nhưng không thể làm gì.
Chẳng qua thấy nữ thần bị ức hiếp, đương nhiên nam sinh trong lớp cũng không thể để yên.