Mẹ nó…
Điềm Tâm thật sự cạn lời.
Cô đứng bên cạnh bàn bếp, vừa rửa rau xanh, vừa thầm mắng chửi Trì Nguyên Dã trong lòng: Tên khốn bội tình bạc nghĩa, đứng núi này trông núi nọ! Anh đi chết đi!
Để báo thù Trì Nguyên Dã, Điềm Tâm xào rau mặn vô cùng, hơn nữa sau khi nấu cháo xong, còn hung hăng nhổ mấy miếng nước bọt vào trong bát của Trì Nguyên Dã, sau đó ngồi bên bàn ăn như một đứa trẻ ngoan, yên tĩnh đợi Trì Nguyên Dã bước ra, ăn sạch bát cháo có chứa đầy nước bọt của mình…
Nghĩ đến cảnh Trì Nguyên Dã bị người ta dạy dỗ mà chẳng hay biết gì, không hiểu sao trong lòng Điềm Tâm sảng khoái vô cùng.
Trì Nguyên Dã bước ra ngoài, Điềm Tâm ngước mắt lên nhìn sang, lại phát hiện cậu đã thay quần áo đàng hoàng.
Trì Nguyên Dã thế này là… muốn ra ngoài ư?
Cậu thay một chiếc áo sơ mi trắng, đang thắt cà vạt.
Động tác vô cùng tùy ý, nhưng mà… sao lại đẹp như vậy cơ chứ?