Cô nói hờ hững như vậy.
Hờ hững đến nỗi khiến Trì Nguyên Dã nổi khùng.
Cậu đá mạnh vào tường, hung ác nhìn chằm chằm vào Điềm Tâm, "Cậu cút về đây cho tôi!"
Điềm Tâm quay lại nhìn Trì Nguyên Dã, yên lặng dò hỏi.
"Chết tiệt, cậu còn dám chê bổn thiếu gia? Cậu có tư cách gì mà chê bổn thiếu gia? Đúng là tôi nhìn cậu không vừa mắt, nhưng cậu chỉ có thể bị tôi chê, dù cậu có muốn dọn ra ngoài thì cũng phải là do bổn thiếu gia đuổi đi!" Nói xong, Trì Nguyên Dã kiêu ngạo hất cằm.
Điềm Tâm cạn lời đứng đó.
Cho rằng Điềm Tâm đã bị mình uy hiếp, Trì Nguyên Dã hừ lạnh rồi xoay người quay về phòng mình, nào ngờ chân trước vừa bước vào, chân sau đã nghe thấy tiếng đóng cửa.
Trì Nguyên Dã sa sầm mặt, quay ngược trở lại, nhưng phát hiện… tên nhóc thúi kia đã đi rồi!
Sh*t!
Trì Nguyên Dã cười lạnh, không nhanh không chậm rút điện thoại ra gọi một cuộc.
Đinh…
Điềm Tâm kéo hành lý ra khỏi thang máy, vừa đi vừa mắng Trì Nguyên Dã.