Hạ An Nhược bị tát nên mặt nghiêng sang một bên, cô ta cười khẽ, "Thế nào? Không muốn nghe người khác nói sự thật sao?Nếu Nguyên Dã thật sự tin tưởng cô, tại sao lúc này không đứng bên cạnh cô?"
Những lời này làm tim Điềm Tâm đau đớn.
Cả người cô không nhịn được mà run rẩy.
Hạ An Nhược thấy dáng vẻ hiện tại của cô thì càng thêm mắm dặm muối, "Hừ, nhất định là Nguyên Dã không tin tưởng cô, tôi khuyên cô đừng có tưởng mình quá quan trọng, vì chuyện này nên sớm muộn gì cậu ấy cũng sẽ chia tay với cô thôi, không tin thì cô chờ mà xem!"
Điềm Tâm tức giận, không kìm được vươn tay hung hăng tát cô ta, "Chuyện của tôi với anh ấy, lúc nào thì đến lượt cô ở đây soi mói hả?!"
Hạ An Nhược bị cái tát đó làm khoé miệng rướm máu, nhưng môi vẫn cong lên thành nụ cười đắc thắng.
Không biết vì sao, khi nhìn thấy dáng vẻ này của Hạ An Nhược, cơn tức giận liền xông thẳng lên não Điềm Tâm.