Trì Nguyên Dã tắt thuốc lá, không để ý đến việc điện thoại đang rung lên, cuối cùng, điện thoại cũng hoàn toàn yên tĩnh lại.
Cậu đi vào trong phòng rồi nằm xuống bên cạnh Điềm Tâm, vươn tay ôm cô vào trong lòng mình.
Đôi mắt đen nhánh nhìn chăm chú vào gương mặt khi ngủ của Điềm Tâm.
Trì Nguyên Dã vô thức đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô, yêu thương đến như vậy.
Buzz…
Điện thoại di động vang lên lần nữa, Điềm Tâm vốn ngủ rất cạn, bị âm thanh chấn động nên hơi nhíu mày, trở người.
Trì Nguyên Dã vội vàng cúp điện thoại, cau mày khẽ chửi thề một tiếng, dứt khoát tắt máy, sau đó ném đi.
…
Hôm sau.
Bây giờ phải về rồi, mặc dù hôm qua ngủ rất sớm, nhưng Điềm Tâm chẳng ngủ được ngon giấc.
Lúc tỉnh dậy, tinh thần chẳng những không phấn chấn lên, ngược lại càng thêm tiều tụy.
Không biết Trì Nguyên Dã lấy hai cái mắt kính từ đâu ra, cậu đeo một cái, trông rất tuấn tú, rất ngầu, giống như minh tinh nổi tiếng vậy.