Câu nói này khiến Trì Nguyên Dã xúc động mạnh.
Ánh mắt cậu hoảng hốt, đôi mắt đen láy nhìn Điềm Tâm đăm đăm, giờ phút này trông cô giống một chú mèo bị thương.
Cô không cho cậu chạm vào mình, vì cô thấy bản thân đã ô uế.
Thực sự là một câu nói khiến người ta đau lòng.
Trì Nguyên Dã siết chặt nắm đấm, cảm giác đau nhói trong tim.
Cậu hít một hơi thật sâu, nhoẻn miệng cười, bước lại gần Điềm Tâm rồi vươn tay vuốt tóc cô, "Cô gái ngốc, em làm gì mà ô uế? Chẳng phải em mới đi tắm sao?"
Điềm Tâm cắn môi. Cô biết Trì Nguyên Dã đang cố nói giảm ý tứ của mình, nhưng cậu càng tỏ vẻ không để ý, trong lòng cô càng khó chịu hơn.
Trì Nguyên Dã gục đầu lên vai Điềm Tâm tựa như một đứa trẻ, khuôn mặt tuấn tú áp vào mặt cô, nhẹ nhàng hít hà hõm cổ cô, "Đâu có bẩn, rõ ràng rất thơm mà."