Điềm Tâm hơi giật mình, hoàn toàn không ngờ Trì Nguyên Dã sẽ nói vậy…
"Anh mới nói gì?" Cô nói bằng giọng khó tin.
"Chết tiệt, anh thấy nhớ em, không được à?" Gương mặt tuấn tú của Trì Nguyên Dã đột ngột sa sầm, giọng điệu cứng nhắc mất tự nhiên.
Điềm Tâm chớp chớp mắt, giây lát sau, Trì Nguyên Dã liền nằm xuống giường cô.
"Này, anh làm gì đấy…" Điềm Tâm giật mình kêu lên, nhưng chỉ giây lát sau đã bị Trì Nguyên Dã ôm chầm vào trong ngực.
Cô đang nằm trong vòng ôm quen thuộc, và mùi hương thân thuộc đến không thể thân thuộc hơn lượn lờ quanh mũi.
"Ôm em đi ngủ chứ còn gì!" Trì Nguyên Dã hùng hồn đáp.
Đổ mồ hôi… Cô bị mất trí nhớ hay là Trì Nguyên Dã làm lơ như không thấy thế nhỉ?
Rõ ràng hai người đang chiến tranh lạnh, bây giờ cậu lại làm ra vẻ như không có chuyện gì, còn chen lên giường cô nữa chứ?