"Sao em cứ hay lo nghĩ vẩn vơ thế? Em có thời gian lo lắng, chi bằng nghĩ xem bao giờ thì trái đất này diệt vong. Tỷ lệ này còn lớn hơn tỷ lệ anh không thích em nữa đó!"
Khóe môi của Điềm Tâm co giật, từ bỏ chuyện nói về đề tài này với Trì Nguyên Dã.
Cô ngẩng đầu nhìn biển chỉ dẫn trên đường cao tốc, cắn môi dưới nghĩ ngợi, "Trì Nguyên Dã, hay là chúng ta đến cổ trấn XX đi? Kiểu sông nước Giang Nam đó, không phải rất đẹp sao?"
Trì Nguyên Dã hừ lạnh đầy khinh thường, "Bây giờ làm gì còn cổ trấn thật sự nào, tất cả đã bị thương nghiệp hóa hết rồi, không còn tí ý nghĩa ban sơ nào, chỉ còn lại toàn là lợi ích mà thôi, chẳng có ý nghĩa gì cả."
"Vậy ư? Em thấy rất được mà... Có mấy cổ trấn nổi tiếng lắm luôn đó..." Điềm Tâm nói rồi mở sổ tay du lịch cô lưu về từ Weibo, ảnh chụp mấy cổ trấn này đều vô cùng đẹp!
"Do quảng cáo hết thôi, hệt như mấy minh tinh ấy, có thể không nổi tiếng ư?" Trì Nguyên Dã lại chém một dao.