"Tóm lại là thấy hơi khó chịu, không muốn về nhà, muốn tạm thời rời khỏi nơi đây." Điềm Tâm thở dài.
"Biết rồi." Trì Nguyên Dã mở miệng, bẻ vô lăng thật ngầu rồi đi về phía lối vào đường cao tốc.
Khoan đã... Đường cao tốc?
Về trang viên Đế Quốc phải đi đường cao tốc từ bao giờ vậy hả?
Điềm Tâm ngơ ngác chớp mắt, quay đầu sang nhìn Trì Nguyện Dã, "Trì Nguyên Dã, anh muốn làm gì vậy?"
"Đưa em ra ngoài giải sầu."
"Giải sầu?" Điềm Tâm ngạc nhiên mở to mắt.
Sao người này nói đi là đi luôn vậy hả?!
"Chúng ta đi đâu đây?"
"Sao anh biết được!" Trì Nguyên Dã ngước cằm, mở miệng nói như đúng rồi.
"..." Điềm Tâm sụp đổ.
Ôi trời ơi, tên ác ma này đang đùa cô đó ư?
Chưa biết gì hết đã đi thẳng lên cao tốc rồi?
Điềm Tâm hóa đá, ngây người nhìn Trì Nguyên Dã.
"Con nhóc tiểu học, ánh mắt này của em là sao vậy hả?" Trì Nguyên Dã liếc Điềm Tâm.