"Hiện tại anh càng muốn ăn em hơn!" Trì Nguyên Dã không buồn ngẩng đầu lên mà chỉ tập trung cởi cúc áo của Điềm Tâm.
Từng chiếc, từng chiếc một…
Vốn Điềm Tâm không mặc áo lót, cởi ra như thế, phong cảnh trước ngực liền bị nhìn sạch.
Thấy trên người Điềm Tâm đều là dấu ấn mình để lại, hầu kết Trì Nguyên Dã trượt xuống, ôm lấy cô, đặt cả người cô ngồi lên kệ bếp.
Hai chân Điềm Tâm cứ vậy mà bay lên cao, cô co chân lại, theo bản năng muốn nâng tay che ngực, ai ngờ lại bị Trì Nguyên Dã giữ chặt ở hai bên người, sau đó cúi xuống, bờ môi mỏng hé ra…
Mặt Điềm Tâm đỏ bừng, không tự chủ được mà run lên, cảm xúc lành lạnh trêu chọc khiến cô không khỏi kêu khẽ thành tiếng, "Này, anh… anh đừng làm ở đây… xin anh…"
Đây là bếp đó!
Trì Nguyên Dã bế ngang Điềm Tâm lên, cúi đầu hôn đôi môi đỏ mọng của cô rồi bước nhanh ra phòng khách.
Cậu ném Điềm Tâm lên ghế salon, ngay sau đó áp sát cả người vào.