Điềm Tâm hết cách đành phải đi theo, từ thang máy VIP đi thẳng xuống đại sảnh tầng một.
Ai ngờ oan gia ngõ hẹp, vừa mới đi xuống đã thấy Tô Khả Nhi và Angel đang đứng ở cửa khách sạn.
"Ơ, đây không phải là bạn học Lạc à." Angel hơi nghiêng đầu, nhìn Điềm Tâm đang đi từ trong khách sạn ra, cười hì hì mở miệng, trên khuôn mặt mang đầy vẻ châm chọc.
Mà Tô Khả Nhi đứng bên cạnh thì chỉ cười lạnh, nhìn Lạc Điềm Tâm rồi nói với ý tứ sâu xa, "Cô bình phục cũng mau thật ha. Nếu là tôi thì chắc chắn cả đời này tôi không có mặt mũi ra ngoài đâu."
Điềm Tâm liếc mắt, không muốn nói nhảm với loại người này, ôm lấy cánh tay Kim Thất Tịch: "Thất Tịch, chúng ta đi thôi."
"Thất Tịch, em cũng phải cẩn thận chút đấy, cô ta xui xẻo lắm, coi chừng em đi với cô ta sẽ chuốc họa vào thân đấy." Tô Khả Nhi "tốt bụng" nhắc nhở.