Nửa người trên cứ thế phô bày toàn bộ ra trước mắt tên ác ma.
Điềm Tâm kêu lên, vội vàng muốn đưa tay che trước người mình.
Ai ngờ ngay lập tức đã bị Trì Nguyên Dã bắt lấy tay, sau đó bá đạo kéo sang bên cạnh.
"Xấu hổ cái gì? Chỗ cần nhìn anh đều nhìn hết rồi!" Trì Nguyên Dã khẽ nhướng mày.
"Anh anh anh anh… anh là đồ lưu manh!"
"Anh hôn vợ mình thì sao lại lưu manh?" Trì Nguyên Dã mở miệng đầy chính nghĩa.
Vẫn là con nhóc tiểu học lúc say rượu nhiệt tình hơn.
Điềm Tâm sắp khóc luôn rồi, vì tư thế này thật sự quá mất mặt.
"Trì Nguyên Dã, rốt cuộc anh đang làm gì vậy chứ?"
"Giúp em tắm." Trì Nguyên Dã nói xong thì cúi đầu dạo chơi trên người Điềm Tâm.
Hậu quả sau khi uống rượu là đầu óc Điềm Tâm cứ mơ màng, cô lắc lắc đầu, cũng cảm giác được môi Trì Nguyên Dã lại rơi xuống nơi mềm mại trước người mình… lưu luyến không rời.
Điềm Tâm vô thức siết chặt bàn tay, cô cắn môi, cố gắng không để mình kêu lên thành tiếng.