Lấy lòng?
Điềm Tâm mờ mịt nhìn Trì Nguyên Dã, sau đó lắc lư cái đầu, "Em không hiểu, thế là thế nào?"
Trì Nguyên Dã lười biếng ngồi đó, ghế ngồi hơi ngả ra phía sau, cậu hơi nghiêng người. Chỉ tuỳ ý ngồi tại chỗ nhưng lại tao nhã như một vị Bá tước quý tộc.
"Chính là..." Trì Nguyên Dã cười xấu xa, đột nhiên đưa tay ra giữ gáy Điềm Tâm, "Làm anh vui vẻ."
Làm Trì Nguyên Dã vui vẻ?
Được thôi... anh ấy vui vẻ thì mình cũng vui vẻ.
Điềm Tâm cười ngây ngô, gật đầu, "Được được, em lấy lòng anh."
Nhưng nghĩ lại thì, mình vẫn chưa hiểu rốt cuộc lấy lòng là có ý gì.
Điềm Tâm của một giây trước vẫn còn tràn đầy ý chí chiến đấu, một giây sau đã khó hiểu hỏi, "Em nên làm gì bây giờ? Em không biết."
Từ đó thật khó hiểu.
"Hôn anh..." Trì Nguyên Dã "tốt bụng" nhắc nhở.
Mắt Điềm Tâm cục cưng sáng lên, hiểu rồi!
Cô chu môi, không chút nể nang mà đưa lại gần môi Trì Nguyên Dã.