Hành động này hoàn toàn nằm trong dự liệu của Trì Nguyên Dã, độ cong khoé miệng cậu lại càng tăng lên.
"Chồng Nguyên Dã à..." Điềm Tâm kéo dài giọng như đang làm nũng, hoặc cũng như đang cầu xin.
Trong mắt Trì Nguyên Dã chứa ý cười, "Hửm?"
"Anh ôm em đi mà..." Điềm Tâm cọ cọ vào ngực cậu.
Tay Trì Nguyên Dã không ôm Điềm Tâm mà buông xuống bên cạnh.
Hành động này khiến Điềm Tâm rất bất mãn.
Anh ấy nên ôm mình mới đúng chứ…
Không biết bắt đầu từ bao giờ mà bên ngoài đã đổ cơn mưa rào rào.
Giọt mưa lớn như hạt đậu gõ vào cửa kính xe, rơi vào tán lá trong rừng cây, làm ướt hết toàn bộ.
Đùng đùng...
Một tiếng sấm từ xa kéo đến, ngay sau đó là tia chớp loé lên ánh sáng ngắn ngủi.
Hai người rúc ở không gian nhỏ hẹp trong xe, ôm nhau thật chặt, cảm giác đặc biệt an toàn.
Trì Nguyên Dã hơi nâng cánh tay, ấn mở điều hoà trong xe.
Điều hoà được chỉnh nhiệt độ cao, không lạnh không nóng, rất vừa vặn.