Trì Nguyên Dã tuỳ tiện đậu xe ở ven đường, cậu cởi dây an toàn, nhanh chóng ngả ghế ra sau một chút rồi ôm lấy tiểu Điềm Tâm đang say khướt.
Cơ thể Điềm Tâm đột nhiên bị nhấc bổng lên, sau đó rơi vào một lồng ngực chắc khoẻ.
Điềm Tâm ngây ngô ngửa mặt, đôi mắt hồn nhiên mở to, "Chồng Nguyên Dã à..."
"Hửm." Trì Nguyên Dã đáp nhẹ một tiếng, rũ mắt nhìn cô nhóc.
Bên trong xe không bật đèn, chỉ có ánh đèn đường mờ nhạt hắt vào, trông ánh mắt Điềm Tâm càng thêm sáng ngời.
"Con nhóc tiểu học, tiếp tục gọi đi." Trì Nguyên Dã ôm Điềm Tâm, cất giọng hơi khàn khàn.
Cậu thật sự, rất hưởng thụ cách xưng hô này của Điềm Tâm với mình.
Điềm Tâm say rượu ngoan ngoãn gật đầu, "Chồng Nguyên Dã…"
"Tiếp tục đi, không cho phép ngừng lại."
"Chồng Nguyên Dã, chồng Nguyên Dã, chồng Nguyên Dã..." Điềm Tâm cọ cọ vào ngực Trì Nguyên Dã, gọi đi gọi lại.
Có lẽ chính vì say rượu nên giọng cô hơi mềm mại, cảm giác thật non nớt, đặc biệt đáng yêu.