Thắng lợi trong tầm tay, chỉ còn một ván nữa là phân thắng bại rồi.
Thấy Điềm Tâm sắp ra kéo, Trì Nguyên Dã đột nhiên nhìn cô, "Con nhóc tiểu học, em muốn thắng không? Hửm?"
Điềm Tâm lập tức dừng lại, nâng mắt lên nhìn cậu, "Muốn chứ…"
"Vậy cho em thắng đó." Trì Nguyên Dã nói xong thì ra "lá".
Quả nhiên là Điềm Tâm thắng!
Nhưng vì cái quỷ gì mà cô chẳng có chút vui sướng nào khi thắng lợi nhỉ? Cảm giác Trì Nguyên Dã nhường mình nhiều quá…
"Em thắng." Trì Nguyên Dã đút một tay vào túi đứng cách đó không xa, bình tĩnh nhìn Điềm Tâm.
Điềm Tâm vờ như không biết cậu cố ý, cô cười ha ha ha, "Không sai! Em thật là giỏi!"
"Ừ, thưởng cho em." Trì Nguyên Dã nghiêm túc đi về phía cô.
Điềm Tâm bị khí thế áp đảo kia làm cho kinh hãi, vô thức hơi lùi ra sau.
Sau lưng chính là cột đèn đường, Điềm Tâm dựa lưng vào đó, lắp bắp mở miệng, "Trì, Trì Nguyên Dã…"