Giang Thần Hi kêu lên trước, "Ơ, Trì thiếu tính cải tà quy chính à?"
Trì Nguyên Dã cầm lấy gối dựa ở phía sau ném tới chỗ Giang Thần Hi, "Miệng chó không mọc được ngà voi, bổn thiếu gia tà bao giờ!"
Giang Thần Hi dễ dàng tránh khỏi công kích của chiếc gối kia, sau đó anh ta khoa trương chép miệng thở dài, "Chậc chậc chậc, đây chính là sức mạnh của tình yêu."
Điềm Tâm rúc vào trong ngực Trì Nguyên Dã, ngượng ngùng nở nụ cười, nhạc Heavy Metal làm đầu óc cô kêu ong ong.
Mọi người chơi rất high.
Dường như nhìn ra nỗi khó chịu của Điềm Tâm, Trì Nguyên Dã cúi người nhìn cô, "Con nhóc tiểu học, em vẫn ổn chứ, hửm?"
"Em hơi nhức đầu."
Trì Nguyên Dã nghe vậy thì lập tức đứng lên muốn kéo cô ra ngoài, "Mọi người cứ chơi đi, tôi đưa cô ấy về trước."
Ơ, Điềm Tâm cũng chỉ thuận miệng nói thế thôi, không ngờ Trì Nguyên Dã lại thật sự đưa cô đi.