Giang Thần Hi cười chẳng có chút hình tượng nào, có thể dùng câu cười nghiêng cười ngả để hình dung, anh ta ôm bụng, lăn lộn trên ghế salon, "Ôi ôi, cười chết tôi mất, thật không ngờ Trì thiếu ngầu lòi mà lại thê nô? Không được, tôi không chịu được nữa…"
Mọi người có thể tưởng tượng một cậu chủ luôn bá đạo trước mặt mọi người, khi bị một cô gái nhỏ quản giáo sẽ như thế nào không?
Cảnh đó đúng là lãng mạn lắm!
Đáng chết!
Gân xanh trên trán Trì Nguyên Dã nổi lên, trợn mắt nhìn Giang Thần Hi, "Tên thối tha, anh muốn chết có phải không?"
"Há há há…"
"Sh*t! Anh còn dám cười nữa, có tin tôi đánh gãy hết răng của anh không?" Giọng điệu mang theo mười phần cảnh cáo.