Nữ giúp việc thấy Điềm Tâm đi vào thì giống như thấy được đấng cứu thế vậy, ánh mắt lập tức sáng lên.
Điềm Tâm hiểu nữ giúp việc có ý gì nên dùng tay ra hiệu, ý bảo cô ấy có thể ra ngoài được rồi.
"Vâng, được ạ." Nữ giúp việc chỉ chờ những lời này của Điềm Tâm, vừa nghe đã vội vàng chạy ra ngoài, thoát khỏi nơi thị phi này.
Trì Nguyên Dã đã ngồi dậy, lười biếng dựa ở nơi đó, nét mặt căng ra, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng tắp, nhắm mắt lại, chân mày nhíu chặt, có thể thấy vào giờ phút này tâm trạng Trì thiếu đang vô cùng khó chịu.
Điềm Tâm nhẹ nhàng đặt chiếc khay trong tay lên tủ ở đầu giường, đôi mắt đen nhánh của Trì Nguyên Dã lập tức trợn lên, "Bổn thiếu gia bảo cô biến, cô không hiểu phải không?!"
Nhưng khi thấy người đối diện là Điềm Tâm thì cậu hơi ngẩn ra.
Điềm Tâm đặt tay lên môi, giả vờ như muốn đi ra ngoài, "Được rồi, vậy em biến đây."
"Trở lại cho anh!" Trì Nguyên Dã ra lệnh, nói xong, cậu kéo cô vào trong ngực mình.