Điềm Tâm không để ý nữa, cô thu mắt lại, tiếp tục ngắm trời đêm.
Đợi mãi, Trì Nguyên Dã đã xuống được mười mấy phút rồi, sao vẫn chưa lên nữa?
Anh ấy định uống hết cả bình nước à?
Điềm Tâm suy nghĩ một lúc rồi cất bước đi ra khỏi phòng, định xuống nhà tìm cậu.
Ai ngờ vừa mới bước ra được một bước, cửa phòng đột nhiên bị người ta đẩy ra, Trì Nguyên Dã bước nhanh vào, nắm lấy tay của Điềm Tâm muốn kéo cô đi ra ngoài, "Đi theo anh…"
"Hả? Đi đâu?" Điềm Tâm chớp mắt đầy ngơ ngác.
"Hỏi nhiều vậy làm gì, cứ đi theo anh là được!" Trì Nguyên Dã bày ra vẻ kiêu ngạo, chẳng nói chẳng rằng kéo Điềm Tâm đi ra ngoài.
Điềm tâm quay đầu lại nhìn đồng hồ, bây giờ đã hơn mười hai giờ đêm rồi, tên ác ma này muốn đưa cô đi đâu vậy.
Ra khỏi biệt thự, Điềm Tâm để mặc cho Trì Nguyên Dã kéo mình đi về phía cánh rừng
Nói thật, trước giờ cô chưa từng ra ngoài muộn như vậy.