Đánh vào thị giác, đánh vào xúc giác, khiến trái tim Thất Tịch dao động.
Cơ thể cô không kìm được mà run lên.
Ưm, cảm giác lạ quá.
Ấm ấm, mát mát, có hơi kích thích.
Cảm giác rối loạn xông thẳng lên đầu, như không cần dùng đầu để nghĩ, Thất Tịch đưa tay vòng lên đầu Hàn Hữu Thần, "Anh Hữu Thần..."
"Ừ, anh đây." Hàn Hữu Thần nghiêng đầu, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của Thất Tịch một lần nữa, sau đó lại từ cổ của Thất Tịch, hôn lan ra...
Chẳng qua lần này Hàn Hữu Thần không kìm được, để tại từng vết hôn lên trên cổ cô.
Đó giờ anh vẫn luôn là một người tỉnh táo, trước nay luôn dùng lý trí để xử lý mọi chuyện, chứ không phải cảm tính.
Nhưng tất cả sự vững vàng, sự bình tĩnh của anh, trước mặt cô gái nhỏ như tiểu yêu tinh này, đều biến mất không còn sót lại chút gì.
Mặc kệ ngày mai cô nhóc có phải đến trường hay không, bây giờ anh chỉ muốn lưu lại những dấu ấn thuộc về mình trên người cô!