Đôi mắt đen láy của Trì Nguyên Dã nhìn Điềm Tâm đăm đăm, một tay cậu bắt lấy cổ tay cô, tay kia giữ cằm cô, ép cô nhìn thẳng vào mình: "Con nhóc tiểu học, em đang làm gì thế hả?"
Điềm Tâm không để ý đến cậu, chỉ hất tay cậu ra, tiếp tục nằm nhoài trên người cậu mà hôn.
Cô hôn lên cổ, lên xương quai xanh Trì Nguyên Dã…
Ưm, sáng nay vất vả lắm mới để lại được dấu hôn trên xương quai xanh cậu, thế mà giờ đã mất tiêu rồi.
Dấu hôn khó in lắm đấy, hay là cô hôn không giỏi nhỉ?
Bổn cục cưng không phục…!
Nụ hôn của Điềm Tâm dần chuyển xuống xương quai xanh của Trì Nguyên Dã, cô chu môi mút lên đó.
Trì Nguyên Dã cụp mắt nhìn cô, trong đôi mắt đen láy bắt đầu có ánh lửa.
"Chụt" một tiếng.
Điềm Tâm ngước mắt lên, vẫn chưa thấy dấu hôn đâu.
Mèng ơi, tại sao thế nhỉ?