Điềm Tâm đứng cạnh hồ ước nguyện ở chính giữa học viện, vui vẻ nhìn Kim Thánh Dạ: "Vào được thật rồi!"
Kim Thánh Dạ cười khẽ, lấy một chiếc huy hiệu trường tinh xảo từ trong túi áo của mình ra, đặt vào tay Điềm Tâm: "Cho em cái này."
Điềm Tâm giơ nó lên: "Đây là…"
"Có nó rồi, sau này em có thể thoải mái ra vào Học viện Thánh Lợi Á." Đôi mắt cậu nhìn Điềm Tâm đong đầy nét cười, vẻ mặt cực kì dịu dàng, ánh nắng dìu dịu chiếu lên mặt cậu càng toát lên vẻ quyến rũ.
Thì ra đây chính là huy hiệu trường trong truyền thuyết. Thật là đẹp, quả thật còn đẹp hơn cả kim cài áo bán trong trung tâm thương mại nữa.
Điềm Tâm cẩn thận cất nó vào trong cặp: "Cảm ơn anh!"
Kim Thánh Dạ liếc nhìn chiếc đồng hồ lớn được treo ngoài khu lớp học, giọng nói trong lành êm ái: "Không còn sớm nữa, cuối mỗi phòng học đều có tủ để đồ, em tạm thời để hành lý của mình ở đó, rồi vào lớp báo cáo."
"Vâng!" Điềm Tâm cười ngọt ngào, kéo hành lý của mình chạy mấy bước. Bất chợt nhớ ra điều gì đó, cô ngoái đầu lại nhìn anh: "Đúng rồi, anh tên là gì?"
Kim Thánh Dạ nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, đôi môi mỏng hơi hé mở: "Kim Thánh Dạ, anh tên là Kim Thánh Dạ, nhớ chưa?"
"Nhớ rồi, cảm ơn anh, bạn học Kim." Điềm Tâm cười tỏa nắng, rồi xoay người chạy đi.
Ánh mắt Kim Thánh Dạ nhìn theo bóng dáng Lạc Điềm Tâm chạy đi mãi không rời.
…
Lớp 10A.
Chắc là chỗ này nhỉ?
Điềm Tâm cầm giấy thông báo của mình, đối chiếu với biển tên lớp ở trên, gật gù tự khẳng định, rồi khẽ đẩy cửa lớp ra.
Trong lớp vô cùng ồn ào. Các học sinh mới tụ tập lại với nhau, tốp năm tốp ba vui vẻ trò chuyện.
Điềm Tâm nhanh chóng nhìn một vòng, cuối cùng nhìn vào vị trí thứ hai tính từ dưới lên.
"Xin hỏi, chỗ này có ai chưa? Mình có thể ngồi ở đây không?" Điềm Tâm cười tít mắt nói với nữ sinh mặc bộ đồ màu vàng trước mặt.
"Đương nhiên là được."
"Sau này chúng ta là bạn cùng bàn rồi. Mình tên là Lạc Điềm Tâm, còn cậu?"
"Lâm Khả Khả."
"Rất vui được làm quen với cậu."
Hai cô gái nhìn nhau cười, hai bàn tay nhỏ nắm lấy nhau.
Đúng lúc này, giáo viên chủ nhiệm đi tới, đứng trên bục giảng, khẽ gõ bàn rồi nói: "Nào, tất cả mọi người trật tự. Cô xin phát biểu đôi câu. Đầu tiên, từ hôm nay trở đi, cô chính là giáo viên chủ nhiệm của lớp mình, Judy. Các em có thể gọi cô là cô Judy. Cô dạy môn…"
Lời còn chưa dứt, cửa phòng học đã bị người khác đá tung ra.
Điềm Tâm hơi giật mình, không khỏi nhíu mày. Là ai vậy? Đã đến muộn lại còn dám phách lối như thế?
Trong nháy mắt, mọi ánh mắt đều dồn về phía cửa ra vào.
Ngay sau đó, một chàng trai ngông nghênh, lạnh lùng đi tới.
Người này là…
"Trời ạ, là Trì Nguyên Dã!"
"Không phải tớ đang nằm mơ đấy chứ? Tớ được học cùng lớp với Trì Nguyên Dã sao?"
"A a a a, may mắn quá đi mất!"
Xung quanh lập tức bùng nổ, còn Điềm Tâm thì ngồi thừ ra tại chỗ.
Có cần xui xẻo đến vậy không? Cô học chung lớp với tên ác ma này sao?
Cô Judy thấy người bước vào là Trì Nguyên Dã, lời tức giận liền nghẹn lại cổ họng. Cô ấy cố nuốt xuống, nặn ra vẻ mặt tươi cười: "Thì ra là Trì thiếu, ngày đầu tiên khai giảng mà cậu đã đến muộn rồi. Nhưng không sao, cậu mau tìm chỗ ngồi đi."
"Lắm lời." Trì Nguyên Dã liếc nhìn cô Judy với ánh mắt bực dọc. Sau đó, cậu nhìn một vòng quanh lớp, cuối cùng, đôi mắt đen láy như đá obsidian dừng lại ở chỗ Điềm Tâm.