Chờ đã, tại sao cậu ta lại đi về phía mình?
Điềm Tâm ngây ra như phỗng, đôi mắt to chớp chớp, cho đến khi Trì Nguyên Dã hơi hếch cằm đứng trước mặt cô.
"Này, cô! Tránh ra!" Trì Nguyên Dã phách lối nhìn xuống Lâm Khả Khả đang ngồi cạnh Lạc Điềm Tâm.
"Hả?" Lâm Khả Khả nghệch mặt. Cô ấy nhìn gương mặt tuấn tú của Trì Nguyên Dã, má đỏ bừng lên.
"Hả gì mà hả? Tôi bảo cô tránh ra! Tôi muốn ngồi ở đây!" Trì Nguyên Dã ra lệnh, gương mặt tỏ thái độ "cấm chõ mõm".
"À, được." Lâm Khả Khả phủi người đứng lên, vội vàng chuyển cặp và sách giáo khoa của mình sang bàn còn trống ở bên cạnh.
Trì Nguyên Dã cứ thế ngang nhiên ngồi xuống bên cạnh Lạc Điềm Tâm.
"Này, cậu dựa vào đâu mà ngồi đây. Rõ ràng chỗ này đã có người ngồi rồi!" Lạc Điềm Tâm tức tối trừng mắt với anh, nghiến giọng nói.
"Dựa vào việc tôi là Trì Nguyên Dã." Cậu ngông cuồng nói, thái độ vênh váo.
Thế nhưng Điềm Tâm lại không phản bác được. Từ phản ứng của các bạn học và giáo viên, chắc chắn lai lịch của tên này không hề tầm thường.
Ít ra thì tất cả mọi người đều rất sợ cậu ta.
"Được rồi, bây giờ mọi người đã đến đủ rồi, vậy cô sẽ nói tiếp mấy điều…" Cô Judy húng hắng vài tiếng rồi tiếp tục nói.
Điềm Tâm đành cam chịu số phận, không thể chọc nổi cậu ta, cô trốn thì hơn nhỉ?
Vậy là, cô nhích cơ thể nhỏ nhắn của mình sang góc ngoài cùng của bàn học.
Ai ngờ tên ác ma Trì Nguyên Dã này lại cứ như cố tình trêu chọc Điềm Tâm. Cô ngồi dịch ra ngoài thì cậu cũng cố tình ngồi dịch lại gần.
Cô lại dịch thêm, cậu cũng tiếp tục xáp tới. Cuối cùng, cả bàn học đều đã bị Trì Nguyên Dã chiếm lấy.
Nhìn dáng vẻ tức xì khói của Điềm Tâm, Trì Nguyên Dã cười gian, hàng mày đẹp đẽ hơi nhướng lên, tỏ vẻ "cô làm gì được tôi?"
"Này, tôi cảnh cáo cậu, đừng có quá đáng!" Điềm Tâm đập bàn, đứng phắt dậy.
Cả phòng học lập tức lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi ngươi đều vô cùng kinh ngạc nhìn Điềm Tâm.
Cô vừa làm gì vậy?
Cô dám hét lên với Trì Nguyên Dã sao?
Cô là nữ sinh đầu tiên dám hét lên với cậu Trì đấy!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Điềm Tâm thoáng sượng cứng, liếc nhìn xung quanh rồi lại đặt mông ngồi xuống, vẻ mặt ngượng ngùng.
Ôi chao, sao cô lại hét lên thật vậy chứ?
"À, cô giáo, em xin lỗi. Em không cố ý, cô cứ tiếp tục, tiếp tục đi ạ!"
Cô Judy vô cùng nghiêm túc đẩy gọng kính trên mũi: "Em học sinh này, em tên là gì?"
"Lạc… Lạc Điềm Tâm…"
"Cô đã để ý em từ ban nãy rồi. Mới ngày đầu tiên khai giảng mà em đã nhiều lần quấy rối nội quy của lớp, em ra ngoài phạt đứng cho cô!"
"Hả? Chỉ phạt đứng sao được?" Trì Nguyên Dã khoanh tay, tựa vào bàn học sau lưng, cười xấu xa lên tiếng: "Theo em thấy, phải phạt cô ấy quét sân thể dục mới đúng."
"Đúng, đúng, đúng, cậu Trì nói rất đúng." Cô Judy vội vã gật đầu cười nịnh nọt Trì Nguyên Dã. Lúc nhìn về phía Điềm Tâm, nụ cười trên mặt cô ta lập tức tắt ngúm: "Đi đi! Không quét sạch sân thể dục thì đừng quay lại lớp nữa!"
Trời ạ, đùa với cô chắc?
Phải biết sân tập của Học viện Thánh Lợi Á to như sân bóng đá vậy… Một mình cô quét đến sang năm cũng không xong.
Điềm Tâm nhìn cô giáo với vẻ đáng thương. Trong tiếng quát "ra ngoài" đầy tức giận của cô Judy, Điềm Tâm rề rà đứng dậy, giận dữ lườm Trì Nguyên Dã rồi bỏ đi.