Giải quyết xong một kẻ đáng ghét, Điềm Tâm thấy lòng thật hả hê.
A ha ha, cảm giác có ô dù chống lưng tuyệt quá đi!
"Trì Nguyên Dã, anh đến đúng lúc lắm." Điềm Tâm vừa nói vừa vỗ vai Trì Nguyên Dã như hai người là anh em tốt.
"Em gọi anh là gì đấy?" Trì Nguyên Dã hơi nhíu mày.
"Thì là Trì Nguyên Dã." Điềm Tâm nhún vai, cười hì hì lặp lại.
Con nhóc này đúng là không có lương tâm, vừa lợi dụng xong là đổi xưng hô ngay được!
Trì thiếu hừ lạnh một tiếng, khom người choàng cổ Điềm Tâm, "Con nhóc thối, có cần bổn thiếu gia nhắc cho em nhớ vừa rồi em gọi anh là gì không?"
Điềm Tâm giả ngốc, "Là gì? Em đâu biết, không phải em vẫn luôn gọi anh là Trì Nguyên Dã đó sao?"
Con nhóc chết tiệt này dám giở quẻ với cậu?