Tên khốn kiếp Trì Nguyên Dã kia... rốt cuộc tối hôm qua đã làm gì với cô chứ?
Hơn nữa còn ở nơi rõ ràng như xương quai xanh nữa.
Thế này thì sao cô ra cửa gặp người được đây?
Điềm Tâm chẳng còn cách nào khác, đành tìm mặc một cái áo sơ mi cổ đứng, kết hợp với một chiếc váy bò rồi đi xuống tầng.
Trì Nguyên Dã đang ngồi tao nhã uống cà phê, nghe được tiếng bước chân rầm rầm của Điềm Tâm thì nâng mắt lên, độc miệng nói, "Em làm anh tưởng quái thú đang tới."
"Trì Nguyên Dã, tối qua anh đã làm gì em?" Điềm Tâm tức giận.
"Hửm? Anh đã làm gì?" Trì Nguyên Dã tao nhã nhấp một ngụm cà phê rồi nhẹ nhàng buông cốc xuống, cậu ngước đôi mắt sâu thẳm lên nhìn Điềm Tâm như cười như không.
Anh ấy còn giả vờ không biết?
Điềm Tâm rướn cổ lên, kéo cổ áo để lộ ra vết dâu tây, "Anh thử nhìn xem đây là cái gì?! Anh cố ý phải không?!"