Trì Nguyên Dã liếc nhìn màn hình di động rồi nghe máy.
"A lô? Vâng, biết rồi. Vâng." Trì Nguyên Dã trả lời rất ngắn gọn, sau đó đưa điện thoại sang cho Điềm Tâm, "Nghe máy đi."
"Ai thế?"
"Mẹ anh."
Dì Trì?
Điềm Tâm nghe vậy thì cả kinh, vội vàng cầm điện thoại bằng hai tay rồi đưa đến bên tai mình, "Dì Trì ạ…"
"Điềm Tâm cục cưng, hu hu hu, cháu không nhớ dì có phải không?" Trì Minh Mỹ vô cùng tủi thân.
Lòng Điềm Tâm lập tức mềm nhũn, cảm thấy áy náy vô cùng.
"Dì Trì, cháu xin lỗi vì đã để mọi người lo lắng…"
"Cháu có biết sau khi không thấy cháu đâu, suýt chút nữa dì đã bị doạ chết rồi không?"
Giọng nói ân cần tràn đầy quan tâm của Trì Minh Mỹ ở đầu dây bên kia truyền đến, vô cùng rõ ràng.
Thật giống như mẹ mình đang lo lắng cho mình vậy.
Sống mũi Điềm Tâm cay cay, đang định lên tiếng thì Trì Nguyên Dã bỗng thò tay vào trong khăn tắm, bàn tay thon dài nhẹ nhàng nắn bóp ngực cô.