"Ối…" Điềm Tâm kêu nhỏ.
Cũng may lúc này cô đang đưa lưng về phía Trì Nguyên Dã.
Cho dù có giơ cánh tay lên, trước ngực không có gì che chắn thì Trì Nguyên Dã đứng phía sau… cũng chỉ có thể nhìn được sau lưng cô mà thôi.
"Giữ nguyên như vậy, không được nhúc nhích." Giọng nói đầy ra lệnh của Trì Nguyên Dã vang lên sau lưng.
Điềm Tâm cắn răng, ngoan ngoãn giơ tay lên.
Cô ngửa đầu nhìn vết thương trên bàn tay, quả thật được Trì Nguyên Dã bảo vệ đến mức không có giọt nước nào dính vào.
"Cô gái ngốc, ở trước mặt anh thì em còn ngượng ngùng cái gì? Hửm?" Giọng nói hấp dẫn êm tai của Trì Nguyên Dã không ngừng truyền tới, "Đằng nào thì sau này sớm muộn gì chả bị anh nhìn hết sạch, bây giờ em tập làm quen trước đi."
"…" Em cảm ơn anh nha.
"Giơ cẩn thận, nếu để vết thương bị dính nước thì em chết chắc."
Trì thiếu lại mở miệng.
Rõ ràng là đang quan tâm người ta, nhưng giọng điệu lại sặc mùi cảnh cáo.