Mỗi cúc áo bị cởi ra đều khiến hô hấp Điềm Tâm thêm chậm lại.
Điềm Tâm cắn chặt môi dưới, cảm nhận hơi thở của Trì Nguyên Dã ngày càng nặng nề theo từng chiếc cúc áo được cởi ra…
Một chiếc, hai chiếc, ba chiếc…
Chiếc cúc cuối cùng, Trì Nguyên Dã đã không buồn để ý tới nữa, bởi sự chú ý của cậu đã hoàn toàn bị cảnh xuân trước ngực con nhóc tiểu học thu hút.
Còn nhớ khi cậu vừa gặp cô, dáng người cô gầy gầy, khô cằn toàn xương sườn.
Nhưng không biết từ bao giờ mà cô đã lớn lên nhiều như vậy.
Đồng bằng trước ngực đã từ từ dồn lên thành ngọn núi nhỏ.
Hầu kết của Trì Nguyên Dã chuyển động, ánh mắt càng lúc càng nóng bỏng.
Hu hu hu, xấu hổ quá đi thôi.
Điềm Tâm cảm thấy căng thẳng đến mức sắp cắn chảy máu cả môi.
Một cơn gió biển thổi qua, áo khoác đắp lên hai người bị thổi bay một cách rất kịch tính.
Chỉ trong nháy mắt, nửa thân trên trắng nõn của Điềm Tâm cứ vậy mà lộ ra hết dưới ánh mặt trời.