Điềm Tâm cắn răng, bị vạch trần thẳng ra như vậy khiến cô không biết nên mở miệng thế nào.
Một lúc lâu sau, cô mới run rẩy nói, "… Được rồi, không sai, em đang giả vờ đấy, em cũng muốn cho anh nếm thử cảm giác bị người khác đùa giỡn, muốn cho anh biết cảm giác đau lòng, muốn cho anh thử cảm giác tặng một cái tát rồi lại cho mứt táo là thế nào đấy, không được sao?"
Điềm Tâm càng nói càng giận dỗi, đối mặt với ánh mắt nóng bỏng mang theo ý cười của Trì Nguyên Dã, cô càng thêm tức giận.
Anh ấy lại còn cười à?
Anh ấy còn có thể cười sao?
Không sai… Trò chơi mất trí nhớ này là cô tự biên tự diễn, muốn cho Trì Nguyên Dã thưởng thức cảm giác đau lòng là thế nào.
Cô cũng biết chơi trò tát một cái rồi lại tặng một viên mứt táo! Tại sao lần nào cũng là anh ấy chiếm quyền chủ động chứ?
Chẳng qua, chẳng qua trò mất trí nhớ này, cô còn chưa chơi thoả thích thì đã bị người kia nhìn thấu mất rồi.