Ánh đèn ngoài khách sạn làm dáng vẻ thiếu niên như được kéo ra, thon dài vô cùng.
Người đó đút hai tay vào túi, dần dần bước ra khỏi bóng đêm, gương mặt góc cạnh rõ ràng không hề che giấu xuất hiện trước mắt Điềm Tâm.
Là…
Trì Nguyên Dã!
Điềm Tâm thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực mình, "Anh Hai à, hơn nửa đêm rồi, đừng dọa người khác được không?"
Khoé môi Trì Nguyên Dã như chứa ý cười vô cùng vui vẻ, cậu tiến tới, cúi người vừa thở dài vừa gõ lên trán Điềm Tâm, "Cô gái ngốc, hơn nửa đêm, một mình chạy đến bờ biển mà không sợ sao?"
Cậu nhớ rõ, trước kia cô gái này rất sợ bóng tối, rất sợ ma quỷ.
Điềm Tâm hờ hững thu tầm mắt lại, ôm gối ngồi một chỗ, ánh mắt hướng về phía xa xa, "Có gì phải sợ chứ."
Trì Nguyên Dã kinh ngạc há miệng, nhìn Điềm Tâm chăm chú.
Cô ấy… thật sự thay đổi rất nhiều.
Từ một cô gái nhát gan thích khóc, phải trải qua bao nhiêu chuyện mới có thể lột xác trở thành dáng vẻ như hiện tại?