Điềm Tâm hơi nhức đầu nhìn hai thiếu niên trước mắt, "Tôi không đói…"
"Không đói cũng phải ăn, bây giờ đã là giờ cơm rồi." Trì Nguyên Dã nói xong thì kéo lấy tay Điềm Tâm, ép cô phải nhận túi đồ ăn của mình.
"Tiểu Điềm tâm, không phải hôm qua cậu nói muốn ăn mì hoành thánh ở cửa hàng trên phố Tây sao? Vừa rồi mình cố ý vòng qua đó mua cho cậu đấy." Tịch Thành Khê mỉm cười, vươn tay chìa túi đồ ăn đến trước mặt Điềm Tâm.
Điềm Tâm mấp máy môi nhìn cậu ta, "Ngại quá, tôi không nhớ cậu là ai…"
"Nghe rõ chưa hả? Con nhóc tiểu học nhà tôi hoàn toàn không để ý đến cậu, cậu cút xa ra cho tôi!" Trì Nguyên Dã nói xong, lại bá đạo chắn trước mặt Điềm Tâm, ngăn cản ánh mắt của Tịch Thành Khê dành cho cô ấy.
"Nói cứ như bây giờ cô ấy biết cậu là ai vậy." Tịch Thành Khê vẫn mỉm cười như cũ, bổ cho Trì Nguyên Dã một đao.