"Trì Nguyên Dã, anh tự biên tự diễn vui lắm à?" Điềm Tâm tức giận nhìn Trì Nguyên Dã chằm chằm.
Người kia sửng sốt, "Em nói cái gì?"
"Em hỏi anh tự biên tự diễn vui lắm sao?" Điềm Tâm lặp lại một lần nữa, "Hợp tác với mấy gã cảnh sát kia, chơi vui lắm nhỉ? Trì Nguyên Dã, cho dù anh muốn giải thích với em, cũng xin anh đừng dùng thủ đoạn như vậy có được không?"
Khiến cô chạy loanh quanh như một tên hề.
Anh ấy không biết mình lo lắng đến cả đêm không ngủ! Mình chịu đựng hành hạ lâu như vậy ở đây, kết quả tất cả mọi chuyện đều là cái bẫy của Trì Nguyên Dã!
Thật là… không còn gì để nói.
Đùa cô rất thú vị sao?
Trì Nguyên Dã khẽ mắng một tiếng, bực bội đá lên cái cây to bên cạnh.
Không phải là khó chịu vì Điềm Tâm biết được kế hoạch này, mà khó chịu vì không biết rốt cuộc tên đáng chết nào đã nói cho con nhóc tiểu học này biết!