Điềm Tâm ngạc nhiên nhìn Trì Nguyên Dã.
Vì sao cậu lại ở đây, vì sao cậu cứ thế xuất hiện trước mặt cô?
Đây là ảo giác ư?
Không… Cảm giác trên cánh tay chân thực đến vậy, tất cả đều là thật.
Đôi mắt đen như mực của Trì Nguyên Dã nhìn Điềm Tâm đăm đăm, không bỏ sót một sắc thái nào trên gương mặt cô.
Cậu mở miệng, giọng khàn khàn gọi cô: "Con nhóc tiểu học…"
Hàng mi dài của Điềm Tâm chớp chớp.
Một giây sau, Trì Nguyên Dã bỗng kéo Điềm Tâm vào lòng, hai tay ôm ghì lấy cô.
Cậu giống một con thú dữ bị thương, cất tiếng thì thầm: "Rốt cuộc anh cũng tìm được em."
Rốt cuộc cũng tìm được em rồi.
Mấy chữ này xoáy vào lòng Điềm Tâm, trong nháy mắt, nước mắt cô sắp không nhịn được mà tuôn rơi.
"Anh nhớ em lắm."
"Anh nhớ em lắm, Lạc Điềm Tâm."