Mưa vẫn rơi, Điềm Tâm khóc mệt, chân cũng tê rần.
Bức bối quá, thực sự bức bối.
Cô không biết sắp tới mình nên làm gì nữa.
Chí ít thì bây giờ cô không muốn gặp Trì Nguyên Dã.
"Tịch Thành Khê…" Điềm Tâm ngước mắt nhìn cậu ta.
"Ừm, mình đây." Tịch Thành Khê mỉm cười đáp.
Vì ngồi xổm quá lâu, chân Điềm Tâm tê rần, rất đau, nhưng cũng không đau đớn bằng nỗi bi thương trong lòng cô.
Điềm Tâm được Tịch Thành Khê đỡ dậy, cô nhìn cơn mưa đã ngơi dần, ánh mắt mông lung: "Tôi muốn rời khỏi đây…"
Không về biệt thự nhà họ Trì, cũng không đi tìm Thất Tịch, mà là hoàn toàn biến mất vài ngày.
Cô phải suy nghĩ kỹ càng một chút về tình cảm giữa mình và Trì Nguyên Dã.
Thực ra nếu không có hôn ước, chia tay với Trì Nguyên Dã là chuyện rất đơn giản.
Hôn ước…
Hàng mi Điềm Tâm run lên, như chợt nhớ ra điều gì.