Trước giờ Trì Nguyên Dã luôn là một người kiêu ngạo, chưa từng chịu nhục nhã như vậy.
Dù cách xa đến thế, Điềm Tâm vẫn có thể thấy rõ gân xanh nổi cuồn cuộn trên tay cậu.
Trên người cậu tràn đầy sự giận dữ, đôi mắt đen nhìn chằm chằm tên con trai khống chế Điềm Tâm.
Dần dần, hai tên con trai này cũng không cười nổi nữa...
Sao lại có cảm giác này? Rõ ràng quyền chủ động nằm trong tay chúng, nhưng bị ánh mắt đầy lực sát thương như vậy nhìn vào, cứ như nắm đấm của Trì Nguyên Dã đang liên tiếp giáng xuống người chúng vậy.
Hai tên con trai này nhìn nhau, cuối cùng ho nhẹ một tiếng, một tên trong đó cao giọng nói, "Ánh mắt gì vậy hả? Đến lúc này rồi mà mày còn dám dùng ánh mắt ấy trừng bọn tao? Tao cảnh cáo mày, không được nhìn bọn tao bằng ánh mắt đó!"
"Không sai, lẽ nào mày không muốn cứu chúng nó à!" Tên kia cũng nói hùa theo.
Được... được... cậu sẽ nhịn.